Nắng rớt chiều êm cơn gió vội
Mưa buồn kéo đến tự phương nao;
Mây đen vây kín, trời hờn giận
Gió rít vi vu, mặt đất chênh.
Con chim nón nớt _ tìm gọi mẹ,
Bé nhỏ long nhong _đâu là nhà
Sài thành “mây khói” mờ nhân thế
Có chăng sương sớm buổi bình minh!